Dọc hai bên bờ dòng sông Chắc Cà Đao- huyện Châu Thành, An Giang là những lò gạch ngày đêm nhả khói. Làm gạch là kế mưu sinh của một bộ phận lớn những người dân nơi đây, đặc biệt là phụ nữ.
Sống nhờ gạch
Những lò gạch san sát bên bờ sông Chắc Đao- Châu Thành- An Giang lúc nào cũng tấp nập những thợ làm gạch. Người dân quanh vùng đến làm gạch thuê rất đông, mà phổ biến nhất vẫn là phụ nữ và trẻ em.
Em Dương Thị Lan, ấp Hòa Phú II, Châu Thành mới 18 tuổi nhưng đã có tuổi đời đi làm gạch 10 năm. Học hết tiểu học, Lan nghỉ ở nhà đi cõng gạch thuê.
Gia đình Lan có bốn anh chị em, nhỏ Duyên kém Lan hai tuổi, lên mười tuổi cũng nối gót chị đi làm gạch. Cõng gạch đến chai lưng thì hai đứa bắt đầu vào lò làm gạch.
Trong lò gạch Út Định, nơi Duyên đang làm, ngày cũng như đêm hơi nóng ngun ngút và mịt mù khói bụi. Khi thì chạy gạch, khi thì vào lò dỡ gạch, chở gạch, mới 18 tuổi nhưng bàn tay này đều chai sần, với những vết chai to tướng đặc trưng ở hai ngón tay giữa và ngón áp út.
“Làm riết rồi cũng quen. Chỉ khi nào xếp gạch chín từ trong lò, nóng em mới đeo găng tay” – Duyên nói, tay chỉnh lại chiếc khăn cho kín mặt. Ai làm việc ở các lò gạch cũng chỉ có bấy nhiêu, khăn, găng tay mỏng manh chống chọi lại với khói bụi và gạch vỡ rơi ào ào, có thể rơi vào người bên dưới bất cứ lúc nào.
Nói về nghề làm gạch, chị Lê Thị Xuân, 30 tuổi (ấp Hòa Long II) chia sẻ: “Ở đây ngoài làm lúa, làm gạch, đi phi lê cá thuê thì cũng chẳng còn nghề gì khác. Buôn bán thì tui không có vốn cho nên quanh năm suốt tháng chỉ đi làm gạch. Dù vất nhưng cũng đủ sống”.
Cùng người lao động vào những lò gạch mù mịt khói bụi mới thấy hết những cái khổ của họ.
Một ngày làm việc của những người thợ làm gạch bắt đầu từ 7 giờ sáng, chiều làm từ 2 giờ đến tối. Để được chủ lò thuê lâu dài, họ còn phải nhận làm thêm ban đêm. “Làm từ 10 giờ đêm tới 4 giờ chieeuf nhưng tiền công không đổi. Nhiều khi mệt mỏi không muốn đi làm nhưng phần vì nể chủ lò, phần vì sợ mất mối làm lâu dài nên phải chấp nhận”, chị Xuân cho biết thêm.
Làm gạch vất vả vậy nhưng không phải lúc nào cũng xuôi chèo mát mái. Một năm hai mùa, lao động làm gạch “đắt” nhất là vào mùa lúa, khi người ta còn bận đi làm lúa. Còn mùa mưa đến thì công việc rất bấp bênh.
“Có khi một tuần chỉ đi làm hai, ba ngày, không đủ sống. Lại sắp đến mùa mưa, tui đang tính mở sạp buôn bán nhỏ ngoài chợ mà chưa xoay được tiền vốn” – chị Lý Thị Liên (ấp Hòa Long) tâm sự.
Thiếu việc, những người phụ nữ như chị Liên lại phải quay sang tính kế làm phụ: Làm thuê trong các lò bánh mì, làm cá thời vụ trong các xưởng đông lạnh hoặc đi đặt giớn ở khắp những cánh đồng quanh miền… là phổ biến nhất.
Vì nghèo, vì đông con nên người dân ở đây thường để con đi làm gạch từ rất sớm. Trẻ con nhiều đứa mới bảy tám tuổi đã lang thang ra bến sông, ra lò gạch để cõng gạch thuê.
“Mười viên, thậm chí năm viên chúng cũng cõng. Cõng một trăm viên thì được 1000 đồng, già trẻ lớn bé gì cũng tính công như vậy” – chị Dương Thị Như cho biết. Xóm chị ở ấp Hòa Phú II có khoảng 7, 8 đứa nhỏ chưa lên mười đã í ới rủ nhau đi cõng gạch thuê.
Hỏi, sao không ở nhà học mà đi cõng gạch, nhiều em vô tư trả lời: “Làm gạch có tiền, đi học vừa không có tiền vừa chán!”.
Còn bố mẹ chúng, không ít người đưa ra cái triết lý “sanh chúng ra, nuôi chúng bằng đầu bằng cổ, có làm thì mới có ăn, làm ít cũng làm mà làm nhiều cũng là làm. Cho đi làm sớm cho quen, lại đỡ đần được phần nào”.
Những tai nạn thương tâm
Gắn bó với nghề gạch đã 20 năm nay, chị Hai Xuân (ấp Hòa Phú II) không lạ gì những tai nạn xảy ra tại lò gạch.
“Kể không hết được, mình đi làm lâu năm có kinh nghiệm mà thi thoảng còn vừa làm vừa run”, chị Xuân chia sẻ.
Công việc hôm nay của chị là trèo lên đỉnh lò lấy gạch chín cho xuống băng chuyền để vận chuyển dần ra bến sông. Nói đến chiếc băng chuyền, chị Xuân rùng mình kể lại: “Mới hồi tháng trước có người ở lò gạch ấp trên vô chạy gạch trên băng chuyền. Điện rò thế nào mà bị giật chết thương tâm lắm”.
Những tai nạn phổ biến ở các lò gạch đều dẫn đến thương tật thê thảm. Người thì bị cối gạch nghiến nát chân, người thì bị két mất bàn tay, người thì cõng gạch bị ngã gãy xương…
“Hồi hôm có thằng nhóc mới bốn tuổi theo mẹ vào lò làm gạch. Hổng hiểu ngồi chơi nghịch đất sao mà bị máy nghiến cụt một chân. Mẹ nó khóc ngất” -chị Thương đau lòng kể lại.
Trong những lò gạch ở đây, nhiều người mẹ đi làm thường đưa con theo. Chỉ vô tâm một chút là những đứa nhỏ ngây thơ có thể trở thành nạn nhân của lò gạch bất cứ lúc nào.
Em Nguyễn Thị Thía 19 tuổi ngụ ở ấp Hòa Phú II vẫn chưa hết bùi ngùi khi kể lại bất hạnh của đời mình. 15 năm trước, Thía còn là đứa trẻ theo mẹ vào lò gạch. Thía ngồi chơi, nghịch đất. Chẳng ngờ em trượt chân, bị cuốn vào máy. Chân phải của em bị nghiến nát đến tận ngang đùi.
“Giờ em đi làm may ngoài thị xã. Thi thoảng ghé qua nhà, nghe tiếng máy chạy gạch xình xịch, nhìn thấy những lò gạch bên sông lại thấy nhói lòng. Chẳng biết đổ cho chính mình hay cho số phận…” – Thía cay đắng tâm sự.
Tai nạn của Thía đã qua bao nhiêu năm mà giờ vẫn đau. Còn với Ba Lanh, một thợ gạch ấp An Hòa, mới vừa trải qua kiếp nạn thì nỗi đau còn mới nguyên. Cách đây vài tháng, trong lúc chạy gạch Lanh sảy tay bị đất cuốn đưa thẳng vào máy nghiền, nát mất bàn tay phải. Bệnh tật, người vợ mới cưới của Lanh nhẫn tâm bỏ cậu ra đi. Chàng trai hai mươi hai tuổi bỗng chốc mất trắng, lầm lũi về nhà kiếm sống bằng nghề bán vé số.
Những nỗi cay đắng của các nạn nhân của gạch là khôn kể. Biết là hiểm nguy, biết là có thể mất một phần thân thể, thậm chí mất mạng như chơi, song những người thợ làm gạch vẫn cần mẫn với gạch. Bởi, họ không có nhiều lựa chọn cho mình.
“Không làm gạch thì biết làm gì. Lúc nhỏ vì nghèo mà đi làm gạch, đâu có được đi học. Lớn lên lấy chồng, sinh con đẻ cái lại đi làm gạch. Không làm gạch thì cũng chỉ biết đi mò cua bắt cá, đi làm thuê cuốc mướn. Đời cha nối đời con biết bao giờ cho khá lên”, chị Hai Xuyến một thợ làm gạch thở dài cho biết.
Đó không chỉ là nỗi lòng của riêng chị mà còn là nỗi trăn trở thầm kín của hầu hết những người thợ làm gạch tại huyện Châu Thành này.
Quỳnh Anh